[Truyện sex] Cô bé đáng thương
Vậy trả lời đi, bác sĩ thấy con ra sao, có đáng cho bác sĩ ngó ngàng
tới không ?”, đang ngồi trên ghế, đứa con gái quan sát người đàn ông
trung niên ngồi đối diện một lúc lâu, rồi táo bạo hỏi.
Gã đàn ông ngồi ung dung đàng sau cái bàn khổ lớn ngước mặt lên nhìn nó, dáng vẻ suy tư, nghiền ngẫm.
Nó
là đứa con gái nhỏ nhắn. Tóc vừa quá vai, đen mướt. Hai chân dài đang
gác chéo trông nó sang sang. Đặc điểm của nó là đôi môi xinh mộng chưa
bao giờ gã thấy qua. Nhìn vóc dáng, nó không hơn 20. Với cặp mắt hồn
nhiên hòa hợp với khuôn mặt thơ ngây, rõ ràng nó đang tuổi mới lớn, trổ
mã.
Gã thực sự cũng không ngạc nhiên về câu hỏi vừa rồi của nó.
Chỉ bất giác, trong tiềm thức đàn ông của gã cũng mong là thật sự giữa
gã và nó sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng dù sao gã cũng hiểu điều đó
không thể nào có được.
“Trinh à, em đến đây đâu phải chỉ hỏi câu đó. Em biết rõ điều đó mà”, bằng một giọng trầm suy gẫm, gã nói với cô gái.
Bác
sĩ Nhân đã từng giới thiệu đứa con gái này với gã cách đây khoảng một
tháng. Nó thật sự là có vấn đề, ai nhìn vô cũng biết nó mang bệnh tâm
lý. Mặt nó lúc nào cũng vô thần. Tính tình thì hung hăng và biệt lập với
thế giới chung quanh. Bác sĩ Nhân có cảnh giác điều này với gã trước
khi nó tới đây lần đầu tiên. Ông nói : “Vấn đề của nó nan giải mà chính
tôi kinh nghiệm 10 năm cũng phải bó tay”.
Cô gái chồm người tới
nhìn xoáy vào mặt người đàn ông đứng tuổi trước mặt. Đôi môi nó run run,
khẻ thốt lên những lời thô tục, quỷ quái. “Nhìn bác sĩ biết là người
sành điệu. Thời còn trẻ chắc bác sĩ ăn chơi lắm. Bác sĩ biết chơi chứ,
chơi gái đó. Có vợ thì phải biết chơi chứ, bác sĩ nghĩ sao về con thì cứ
nói thẳng ra đi. Con thấy trong ánh mắt bác sĩ thèm thuồng lắm mà. Cứ
tự nhiên đi chứ”..
Gã nuốt ực xuống cổ họng, cố đọc tới đọc lui
tập hồ sơ dày cui của nó, mà gã vẫn chưa hiểu nỗi. “Trinh. Trở lại vấn
đề đi, em đừng nói lung tung nữa. Em đến đây là cần sự giúp đỡ của tôi
đó. Được chứ ?”
Đứa con gái trề môi, ngả người bật về phía sau
ghế. “Nếu con không phải Trinh thì sao ?”, bằng nụ cười ranh mãnh trên
môi, nó buông lời, “Không phải Trinh thì bác sĩ đâu cần giúp. Mà không
phải Trinh thì bác sĩ có thể chơi con được chứ. Bác sĩ chỉ không muốn
con Trinh thôi. Con không phải Trinh mà”.
Gã cúi đầu ghi ghi vài
chữ trên tập hồ sơ. Đây là lần hẹn thứ 3 của nó với gã rồi. Lần đầu
tiên, nó cũng có những cử chỉ lạ lùng, nhưng không giống như thế. Nhưng
dù sao, gã đã có dự phòng về điều này, gã nhất định phải nghiên cứu kỹ
càng trường hợp của nó hơn. Nghĩ vậy, gã bèn hỏi: “Vậy em không là Trinh
thì là ai ? Em nói cho tôi biết đi”.
“Nếu như con nói con là Dung thì sao ?”, nó chồm về phía trước có vẻ thách thức.
“Em muốn tôi gọi em là Dung à ?”.
“Gọi gì cũng được. Miễn sao bác sĩ làm theo ý con. Bác sĩ có thể gọi con tên của vợ bác sĩ , nếu thích”.
Dung
là tên vợ gã. Sự trùng hợp này làm cho gã khó chịu. Hay là con bé này
tìm ra tên vợ gã để trêu chọc gã. Gã thấy hơi ngờ vực. Bao nhiêu năm
hành nghề bác sĩ tâm lý, gã mới thấy trường hợp bệnh nhân tới đây có ý
trêu chọc gã. Gã hơi nóng trong lòng. Nhưng mùi nước hoa của nó thoảng
trước mũi gã, như muốn thu hồn gã. Gã thấy dịu dịu đi, có phần hơi mất
tập trung.
Bao giải đáp từ các lần học ở đại học, lẩn quẩn trong
đầu gã bảo gã phải làm gì. Hay là phải ngưng ngay ? Lèo lái nó trở lại
một đề tài khác? Gọi một người khác tới để tránh trường hợp ngoài ý muốn
có thể xảy ra ? Hay cứ để cho nó tiếp tục bày tỏ tâm tư của nó mà biết
đâu sẽ tìm ra được căn bệnh ? Gã chắc chắn giải pháp cuối cùng không tốt
lắm, nhưng rồi gã lại cứ để yên.
Gã như muốn nện nấm đấm xuống
bàn mỗi khi không tìm ra giải pháp thích hợp. Mấy lần hẹn trước gã cũng
đã thất bại. Con bé vẫn còn thô bạo và tự hành hạ bản thân nó, hay buông
những lời tục tỉu trước mặt gã.
Gã rà rà ngón tay trên nút
chuông. Chỉ cần gã ấn nó xuống là cô thư ký Hoàng sẽ vào đây ngay, rồi
mọi sự sẽ ngừng. Nhưng gã lại ngần ngại. Đã là bác sĩ tâm lý lâu năm, gã
cần một cách như vậy để hoãn binh sao ? Gã chửi thầm trong bụng. Nó chỉ
là con bé. Một con bé đáng yêu cần sự giúp đỡ của gã. Gã cảm thấy mình
có bổn phận giúp đỡ nó, đó cũng chính là lương tâm nghề nghiệp. Nhưng gã
vẫn chưa tìm ra cách nào hữu hiệu. Thôi vậy, gã cứ nương theo ý nó.
Gã hít một hơi sâu trong phổi rồi tiếp tục: “Trinh, em muốn nói chuyện tình dục bây giờ à ? Được, tôi nói với em”.
“Con không phải Trinh. Con là Dung. Không, con không muốn nói. Đừng hỏi hoài”.
“Được.
Được. Dung. Cho tôi biết Dung là ai trước ?”. Gã ngẫm nghĩ, quyết định
để nó làm chủ buổi đối thoại, dù gã không tin là nó bị căn bệnh lưỡng
tính (2 tính tình khác nhau trong một con người). Gã tin là nó muốn trêu
gã thì đúng hơn. Nhưng cho tới khi nào gã chứng minh được điều đó thì
gã mới dám xác nhận. Một điều mà gã không hiểu là tại sao nó lại muốn
trêu chọc gã. Không hợp lý chút nào, gã gãy gãy đầu.
“Con là Trinh, nhưng cũng không phải là cổ. Con chỉ giúp Trinh. Chia sẻ với cổ … Khó giải thích cho bác sĩ lắm”, nó giải thích.
“Dung, em biết Trinh à ?”, gã hỏi có vẻ còn hơi ngờ vực.
“Dĩ nhiên”.
“Cổ biết em chứ ?”
“Sao không biết. Cổ gọi cho em nói là cổ có ý với bác sĩ”.
Có
ý là sao gã vẫn chưa hiểu nhưng chưa tiện hỏi. Tình huống càng lúc càng
gây cấn. Có lẽ trong đầu nó hiện hữu con Dung nào đó nên nó cho nó là
Dung chứ không phải Trinh. Khi là Dung, thì giọng nó hơi ồm, ít nét nữ
tính hơn so với khi nó là Trinh. Gã không muốn tin chút nào, nhưng gã
cũng cảm thấy cái giọng trầm đục của nó nghe hay hay. Thật ra cũng khó
đóng kịch như vậy lắm. Nếu nó đóng kịch, thì nó phải là một kịch sĩ qua
trường lớp hẳn hòi.
“Trinh có ý với tôi ? Có ý kiểu nào”, gã hỏi
như để xác định coi nó có đang gạt gẫm gã điều gì. Mục đích của gã là
tìm ra nguyên nhân đàng sau sự thô bạo và lối sống biệt lập của nó. Tại
sao nó bị bệnh lưỡng tính ? Hai lý do này có liên quan với nhau ? Gã
đang logic vấn đề …
“Thì có ý như là thích bác sĩ đó. Bác sĩ nghĩ
sao ?”, nó vừa nói vừa co chân gác chéo qua, như cố tình khêu gợi cặp
chân dài thượt của nó.
“Dung, tại sao em lại đến đây ?”, gã thình lình hỏi như dùng đòn cân não để tìm ra ý đồ của nó.
“Đơn
giản thôi. Đến đây để cho bác sĩ khám. Khám gì cũng được. Khám hết thân
thể, những chỗ kín. Sờ mó cũng được. Đó không phải người đàn ông nào
cũng ham sao ? Bác sĩ không thích em nằm ngửa à để khám à. Em dễ chịu
lắm. Kiểu nào cũng làm được.”
Gã nuốc ực xuống cổ họng, đưa cặp
mắt liếc sơ trên người nó. Tim gã hơi khua lên trong ***g ngực. Dĩ nhiên
là gã muốn đè nó xuống, khám cho thỏa thích, và còn hơn thế nữa. Nhưng
gã cố gắng định tâm lại.
“Cho tôi nói chuyện với Trinh được không?”, gã cố nói chầm chậm.
“Chưa được. Chừng nào bác sĩ chiều được ý con. Con muốn bác sĩ cái kiểu ấy”, nó nheo nheo cặp mắt bí hiểm nói.
Gã
hít một hơi thật sâu rồi thở phì ra, thừa hiểu nó muốn gì ở gã, nhưng
gã vẫn ung dung. “Dung. Trinh. Em biết là chuyện đó không thể thực hiện
được. Dù là đây chỉ là ý của riêng em”. Gã nói ngập ngừng.
“Nhưng
trong thâm tâm của bác sĩ thì có muốn nó xảy ra? Con thấy được điều đó.
Dĩ nhiên đây là ý của riêng con. Con phải muốn mới nói ra cho bác sĩ.
Người ta nói các bác sĩ có bàn tay nghệ thuật lắm thì phải, con muốn
thử”, nó nói, mặt đỏ hừng lên.
Chống hai tay lên ghế, nó đứng dậy,
rồi đá luôn đôi giày thể thao ra khỏi gót. Đôi giày rớt phịch trước cái
bàn gã đang ngồi. Nó không mang vớ, bèn bước về phía gã, và chồm về
phía bên kia bàn. Cặp ngực nó nhô lên làm gã liếc thấy đôi nhũ hoa ẩn
hiện sau lớp áo len mỏng.
Gã đành liếc sang chỗ khác tỏ vẻ lịch sự.
“Bác
sĩ không ham của lạ sao”, giọng nó trầm xuống nghe có vẻ như một người
đàn bà đầy kinh nghiệm trong chuyện tình dục, không thể nào có thể tưởng
lời nói đó từ một con bé ở tuổi này. “Đàn ông nào cũng ham. Chơi cho
sướng ai không ham, không tình cảm, không vướng bận dư sức làm được mà”.
“Trinh.
Tôi phải tạm ngưng buổi tọa đàm này nếu như em không đàng hoàng. Em nói
năng lộn xộn hết rồi. Lần sau tôi sẽ mời bác sĩ Nhân đến dự kiến. Tôi
thực không muốn gián đoán nhưng kiểu này thì không được. Biết chừng nào
em mới hết bệnh đây”
“Đã nói tôi không phải Trinh”, nó hít sâu và
dùn dằn như đứa con nít quay trở lại ghế ngồi. Cố tình gác chéo chân cho
gã thấy cái gì đó ẩn hiện ở bên trong. Rồi nó ngồi nhìn gã như thu hồn.
“Chuyện đầu đuôi là sao, Dung ? Em nói đi”.
“Bác sĩ muốn biết điều gì, cứ hỏi cụ thể”, nó nói, đưa tay khoanh ngang trước ngực, tỏ vẻ bực tức.
“Tôi muốn biết về em. Quá khứ của em. Cảm giác của em bây giờ”.
“Cảm
giác bây giờ à ? Con đang bức xúc đó, được chưa. Cơ thể có sự đòi hỏi.
Sinh lý mà, con gái mới lớn mà. Con muốn bác sĩ. Bàn tay của bác sĩ. Chỉ
vậy thôi”. Vừa nói, nó vừa đưa bàn tay xoa nhẹ trên ngực. Cặp mắt nó
xoáy vô trong mắt gã. Nó nói luôn: “Vậy bác sĩ có ngại không ?”.
“Dung, em phải biết là điều này ngoài khả năng của tôi, dù tôi có muốn đi nữa”.
“Con biết bác sĩ muốn mà. Không phải những người đàn ông trung niên như bác sĩ ham thích con gái mới lớn lắm sao”.
“Ai nói vậy ?”, gã hỏi.
“Khỏi cần ai nói. Đàn ông nào cũng vậy. Chỉ toàn là như thế”.
Thình
lình, gã cảm thấy mình bị cuốn theo “trò chơi” của nó hồi nào không
biết. Cuộc đối thoại trị liệu mà giống như cuộc tranh cải tay đôi. Gã
vói tay định nhấn chuông gọi thư ký, “Tôi phải ngừng ngay tại đây. Em
trở lại đây ngày mai. Được chứ ?”.
“Vậy là sao ? Hôm nay bác sĩ chịu thua à ?”. Bằng một giọng truyền cảm hơn, nó nói : “Con cố gắng đàng hoàng nghen”.
Gã
đưa mắt nhìn nó. Trông nó thật thơ ngây. Con bé đúng là có khả năng
đóng kịch ghê gớm, có thể biến dạng nhanh như thế. Từ đen biếng sang
trắng …
Gã rút tay về khỏi cái nút chuông.
“Dung, em mang giày lại đi, chúng ta sẽ tiếp tục”.
“Dung ? Bác sĩ kêu em là Dung à ?”, với giọng nhỏ nhẹ hơi sợ, nó lên tiếng.
“Vậy thì Trinh đó hả ?”, gã hơi ngạc nhiên, ngờ vực.
“Chuyện gì vậy ?”, nó nhìn xuống chân, “Giày con đâu ? Ai lấy giày con rồi ?”
Gã hơi lúng túng. “Trinh, em như bị thôi miên trong chốc lát. Em đá giày em ra. Thôi mang lại đi, rồi mình tiếp tục”.
Nó nhìn gã ngờ vực. Hơi sợ sệt, nó đưa cặp mắt ngây thơ nhìn gã chớp chớp.
“Mang giày bực bội quá”, với giọng trầm đục, nó thình lình cất tiếng.
“Dung ? Em là Dung …”, gã há hốc nhìn nó.
“Còn ai khác ở đây”, nó trả lời.
“Trinh không biết em là ai à ?”
“Dĩ nhiên cổ biết. Nó thường gọi con mà”.
“Tại sao đột nhiên em quay trở lại. Trinh đâu ? Tôi muốn nói chuyện với Trinh, nếu như em đồng ý.”
“Trinh sẽ trở lại mà, bác sĩ đừng lo. Sau khi con được thỏa mãn thì chuyện gì cũng được.”
“Không được. Nếu là chuyện đó thì không được. Mình không thể làm vậy được”.
“Tại sao không ? Đàn ông có quyền không chế con gái mà, sao không làm”
“Dung, em biết mà”.
“Bác
sĩ thấy vóc dáng con ra sao ? Nếu như mình làm chuyện ấy thì ai đâu mà
biết ? Con không nói, bác sĩ không nói …Không phải đàn ông nào cũng dấu
vợ mình hành hạ các đứa con gái thơ ngây khác hay sao …”
“Em nói gì nữa đây. Bây giờ tôi muốn nói với Trinh nếu em cho phépø”.
“Bác
sĩ coi … em không mặc quần lót. Bác sĩ không ngại chứ ? Tối nào ngủ con
cũng không được phép mặc quần lót. Riết rồi quen, bây giờ không thèm
mặc”
“Khoan đã. Dung. Em làm gì vậy, mặc đồ lại đi. Nếu em không
đàng hoàng … nếu như em cởi nữa thì tôi phải ngưng vậy. Hiểu chưa !”. Gã
hơi lớn tiếng.
“Dạ hiểu. Bác sĩ làm con sợ … Rồi được.” Nó nhíu
mày ranh mãnh đáp. Nó thừa hiểu là gã không bắt nó mặc trở lại. Nó chỉ
kéo áo xuống che bớt đi phần thô thiển đi
Gã lấy hơi sâu trong ***g phổi, ngẫm nghĩ làm sao để tiếp tục vì cảnh tượng trước mắt gã chưa hề xảy ra ở văn phòng này.
“Nếu
như em không đàng hoàng, bác sĩ có thể phạt em. Con nít nào cũng sợ bác
sĩ mà”, giọng nó nhẹ nhàng cất lên cắt tan giòng suy nghĩ của gã.
Gã
thấy hơi làm lạ, nhưng gã đã từng đọc qua một bài trong sách giáo khoa.
Những người bị bệnh lưỡng tính thường là lúc nhỏ bị tình trạng ngược
đãi, về thể xác hoặc tình dục. Đôi khi quá mức chịu đựng, thì nạn nhân
sẽ nảy sinh một người khác trong cơ thể để gánh chịu bớt đi sự đau đớn
đó. Có lẽ, nó đang nói cho gã biết điều gì đây mà chưa nói ra được. Hay
làDung là một đứa con gái nào đó do nó đặt ra để gánh chịu sự đau đớn
dùm nó.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, cố tình cho nó tiếp tục những gì nó
muốn làm. Một điều làm cho gã thấy nhẹ nhỗm hơn là gã bắt đầu tin tưởng
nó không phải trêu chọc gã, con bé rõ ràng mắc bệnh lưỡng tính.
“Người
ta nói thương cho roi cho vọt. Con không đàng hoàng thì bác sĩ có thể
phạt, hay đánh. Lúc nhỏ con hư lắm, thường không dọn dẹp nhà cửa nên ba
mẹ hay phạt nặng, nhất là ba”, giọng nó nhỏ nhẹ một lần nữa.
“Đánh
thì không dám”, gã trả lời, dù là trong một thoáng gã có nghĩ qua cái
cảnh tượng đó sẽ ra sao nếu như gã cầm roi lên và nó đang nằm sấp.
“Nhưng tùy theo tuổi tác đứa con nít mà dạy bảo, đôi khi làm quá lố sẽ
thương hại tâm hồn nó”.
“Bác sĩ có con không ? Sao bác sĩ rành
cách dạy con vậy. Nếu con bác sĩ hư, bác sĩ đánh ra sao ? Con thấy con
cũng hư lắm. Bác sĩ cứ phạt con đi. Con muốn mà. Phạt con, đánh con, con
thấy dễ chịu hơn. Nếu không, rồi con cũng tự hành hạ mình”.
Vừa
nói, nó vừa bò xuống đất trong tư thế gần như nằm sấp xuống để chịu
phạt. Gã lúng túng, nhưng cố định thần lại, nghĩ tới trường hợp lúc nhỏ
nó bị ngược đãi chăng. Mà ai ngược đãi nó ?
“Em có bị phạt hay bị đánh bao giờ ? Ai đánh em. Hình phạt ra sao”, gã hỏi một cách kiên nhẫn, cố tình dằn lại hơi thở dồn dập.
“Nhiều
lần rồi… Riết rồi quen. Đánh cũng có. Trói cũng có, bị bỏ đói hay như
phạt nằm cũng có. Mới đầu khổ sở lắm, nhưng rồi thấy thích là khác”.
“Em nói phạt nằm là sao ? Bắt không cho ra khỏi giường à ?, gã hỏi.
“Không, phạt nằm thì mãi sau này mới bị, khi mẹ vắng nhà, ba hay phạt nằm”.
“Nhưng đó chỉ là Dung thôi, Trinh không hề thích những hình phạt này chứ ?”, gã hỏi.
“Con
không biết. Điều đó không qua trọng. Nếu nó thích bác sĩ thì nó cũng sẽ
thích bất cứ điều gì bác sĩ yêu cầu ? Kể cả phạt nằm”, vừa nói nó vừa
cho mấy ngón tay đan đan ở dưới lai áo.
“Hay là bác sĩ có muốn khám tổng quát con bây giờ, con cởi áo ra được không?”, thình lình nó đề nghị.
“Dung,
tôi không cần khám tổng quát gì hết. Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, không
phải bác sĩ gia đình”, dù nói thế, nhưng trong thâm tâm gã, gã muốn một
lần làm khám tổng quát cho nó để được đích tay chạm vào thân thể mà gã
cứ ao ước nãy giờ.
Con bé vươn vai như con mèo ưỡn ẹo trên ghế.
Đôi chân dài đưa thẳng về phía gã, nó tâm sự : “Thỉnh thoảng con thấy
bực bội vô cùng. Chỉ có bị hành hạ mới làm con thấy dễ chịu hơn. Dù rằng
kết cục vẫn đau đớn vô cùng”.
“Hành hạ sao, ví dụ như là …”, gã nêu lên.
“Nói ra sợ bác sĩ cười”.
“Không. Có gì đâu cười, ví dụ như là gì ?”, gã lập lại câu hỏi.
“Ví dụ như trói con lại rồi … rồi”.
“Rồi sao … em cứ nói đi”.
“Rồi … lấy roi quất con chẳng hạn. Quất ở đâu thì chỉ có đầu óc của những kẻ đàn ông mới nghĩ ra được”, nó đáp.
Gã hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, đoạn hỏi: “Trói là là trói sao ?”
“Như trói hai tay. Hai chân. Trói làm sao cho không cục cựa được. Rồi lấy roi đánh”.
“Đánh sao ?”.
“Như
đánh mông, ngực, chân, hay những chỗ kín đáo cũng được nếu như họ thấy
cần thiết, là kích thích họ”, vừa nói nó vừa làm điệu làm bộ cho giống
thật.
Gã cảm thấy trái tim gã nhoi nhoi lên trong ***g ngực. Gã
chớp mắt mường tượng hình ảnh nó trong trí. Trần truồng. Bất lực. Bị
hành hạ. Gã cố xua đuổi hình ảnh đó đi, nghĩ về vợ con gã, nghĩ về những
chuyện gì vui vẻ khác để quên đi. Gã lại hít một hơi thật dài rồi nhìn
thẳng qua nó.
Thì ra trong lúc gã đang định thần, nó đã cởi
cái áo len ra rồi. Nó tươi cười nhìn gã có vẻ hãnh diện về thân thể nó.
Gã hơi liếc mắt xuống cái áo đã bị ném, nằm trên sàn, rồi nhìn nó. Ra
là nó nói thật về chuyện không mặc quần lót, nên thấy nó trần trùn trục.
Cặp ngực nó đầy đặn, săn chắc hơn gã tưởng. Cặp nhũ cũng xinh xinh làm
sao …Gã nuốt nước bọt.
“Bác sĩ thấy sao … Ngày xưa bà bác sĩ cũng
vậy hả, cũng còn trẻ, săn chắc và tươi trẻ phải không? Bác sĩ thích
không ? Đàn ông là thích gái trẻ mà”
Gã lắc đầu, cố tình xua đi sự cám dỗ.
“Dung, em mặc áo lại đi. Không tiện cho lắm”, giọng gã hơi run run.
“Bác
sĩ không thích khám bệnh nhân à. Bác sĩ không định ịn ống nghe lên ngực
con à”, vừa nói nó vừa cho tay bóp nhẹ bầu vú, xoa xoa hai núm nhỏ.
“Không phải nơi đây ông nào cũng thích cắn, cắn cho thật đau thì mới
thích sao”.
“Dung… Thôi … tôi phải ngừng …Em nói năng những lời sằn bậy không hà”, gã ấp úng.
Con bé bỗng ngả người ra ghế, nhoẽn miệng cười ranh mãnh.
“Bác
sĩ chắn lấy làm ngạc nhiên lắm phải không ? Đây đâu phải lần đầu …Trên
thân thể này không chỗ nào không dính nước miếng của họ, kể cả những chỗ
dơ bẫn nhất. Đây, đây, và đây nữa …”
Trời ơi, phải làm sao, gã
ngẫm nghĩ. Nếu như gã hủy bỏ buổi tọa đàm này thì biết có cơ hội nào tìm
ra được nguyên nhân. Lương tâm nghề nghiệp gã lại réo lên kêu gọi gã.
Sự dằn co giữa thiện và ác xâm chiếm khối óc rối bời của gã. Tại sao con
bé cứ khơi dục gã ác độc như thế.
“Vậy đã xảy ra chuyện gì trước đây ? Em cứ từ từ kể hết cho tôi nghe”, gã hỏi.
“Bác
sĩ muốn biết chứ gì. Vậy làm tình với con đi, con sẽ nói”, nó thì thào
vừa đủ nghe. “Không phải đàn ông nào cũng thích nghe con gái khêu khích
vậy sao. Thích con banh chân rộng ra không …”.
“Dung. Em thiệt quá đáng rồi. Đây rõ ràng không phải cách chữa trị”.
“Tại
sao ? Có phải ông là bác sĩ nên biết cách chữa trị. Nếu như thế thì bác
sĩ Nhân đã trị hết bệnh con rồi. Đàng này, ổng còn làm con bệnh nặng
hơn”, nó có vẻ hơi nổi cáu.
“Dung. Mặc áo lại trước đi”.
“Không.
Bác sĩ nói đi… Nếu con là vợ bác sĩ, bác sĩ có chịu thỏa mãn cho con
ngay bây giờ. Bác sĩ có chịu đè con xuống làm những chuyện đen tối nhất
trong đời của bác sĩ không ?”.
“A … a … nếu là vợ thì khác. Nhưng …”, gã ấp úng.
“Vậy là bác sĩ có thể làm. Con không ngại”.
“Không
được”, gã lấy hơi cố lái lại đề tài lúc nãy. “Em làm chuyện gì trước
đây rồi ? Tại sao em có vẻ chua chát với đàn ông thế”.
“Bác sĩ
Nhân không khó tính như bác sĩ. Con chỉ mới cởi đôi giày thôi thì đã
xong xuôi. Đàn ông thường dễ vậy đó, chỉ biết sa đọa và dễ bị cám dỗ”.
Gã
nuốt ực xuống cổ họng. Cái gì, nó nói gì, bác sĩ Nhân đó à ? Đầu óc gã
hơi choáng. Dù sao gã vẫn không muốn tin là bác sĩ Nhân đã làm gì với
nó. Có lẽ nó đang chơi trò tâm lý với gã chăng ? Tại sao nó hận đàn ông
dữ vậy ? Gã đang lần mò ra giải đáp đây …
“Lúc đó, con cũng cởi
váy cho bác sĩ Nhân. Con cũng định làm theo những gì con bị và đã biết,
nhưng không ngờ bác sĩ Nhân cũng là một loại thôi …Bây giờ”, vừa nói nó
vừa đưa tay chạm vào cút quần. “Con không mặc gì ở trong. Con nghĩ bác
sĩ biết phải làm gì rồi chứ …?”.
“Khoan đã. Mặc áo vô và mang giày lại ngay, đây là văn phòng chứ không phải khách sạn hay nhà riêng. Tôi vẫn …”.
“Con
đã làm tình với bác sĩ Nhân. Ông là bạn bác sĩ mà ? Chắc hai người có
chia sẻ lẫn nhau và biết phải làm gì. Không phải, hai người đã thỏa
thuận với nhau rồi sao. Bác sĩ cứ việc đi, con chịu đựng riết rồi quen”.
“Phải,
bác sĩ Nhân là bạn đồng nghiệp. Ông ta rất đàng hoàng. Tôi không biết
lời em nói là từ đâu mà ra …Tôi cũng chưa hiểu em nói gì lắm. Nhưng em
cứ việc kể tiếp đi”.
“Bác sĩ quen ông ta thân đến cỡ nào ? Làm sao
bác sĩ biết ông ta không động lòng …Có thể nó là quá động lòng gần như
không còn là chính ổng nữa”
“Tôi chỉ thấy không hợp lý lắm. Ông ta đã có vợ, là một người có lương tâm. Tôi tin tưởng ông ta, vậy thôi”.
“Bác
sĩ có vẻ không chắn chắc lắm. Con nhìn được sự ngờ vực từ trong đáy mắt
bác sĩ. Nhưng, sự thực vẫn là sự thực. Tuy là con vẫn thích bác sĩ
nhiều hơn ông ấy. Dù sao đi nữa … kết quả vẫn cứ như nhau”.
“Dung,
em biết rồi đó, tôi không muốn nói thêm. Mình chỉ có thể nói chuyện. Em
không cần phải cởi áo”, gã cố trầm giọng xuống cho bình tĩnh. “Chúng ta
đang làm việc đàng hoàng. Tôi đã có vợ …”.
Dù nói thế, nhưng
trong trí gã không khỏi gợi lên sự tò mò. Đứa con gái này dễ thương làm
sao, cái gì sẽ đập vào mắt gã đây, nếu như cho phép nó cởi luôn cái váy
ấy. Nếu như lời nó nói hợp lý “nó không nói ra, mình không nói ra, thì
ai biết”, gã ngẫm nghĩ …
“Trần truồng trước mặt bác sĩ có gì đâu mà ngại. Với bác sĩ Nhân cũng vậy. Cũng 5 lần rồi”.
“Bác sĩ Nhân không ngăn cản gì hết à ? Những lằn roi này em nói là của ổng”, gã hỏi.
“Không,
ông ta có vẻ dễ dãi hơn bác sĩ nhiều. Nói sao là làm vậy … Những lằn
roi trên đây do nhiều tác giả lắm. Chuyện dài dòng, để từ từ con kể bác
sĩ nghe”.
“Vậy à …”, gã đáp. “Thôi em nói cho tôi biết, bác sĩ Nhân dễ dãi hơn tôi ở chỗ nào”.
“Như
là lấy roi đánh đó. Bác sĩ chắc không muốn làm như bác sĩ Nhân đâu.
Nhưng con muốn thì sao. Bác sĩ nói coi, có phải phụ nữ thích bị đánh như
vậy trong lúc làm tình, hoặc đàn ông cũng thích hành hạ họ một phần nào
hả.”
“Cái đó thì tùy mỗi người, mỗi cảm hứng khác nhau. Có người coi đó là sự ngược đãi, hay quái dị”.
“Vậy
với bác sĩ thì sao”, nó hỏi. “Nếu như ở trong phim, người đàn ông dùng
một trái banh lông hay cái quần lót chẹt vô miệng người đàn bà có cho là
quá đáng”.
“Điều đó thật là bậy bạ không thể chấp nhận trong đời
sống vợ chồng được, tuy nhiên nó không quá đáng nếu như có sự thỏa thuận
trước của hai người. Nhưng dù sao, giữa em với tôi không có đầu dây mối
nhợ gì liên quan với nhau”, gã nói hầu che dấu sự rạo rực hực lên trong
người.
“Thế sao người ta hay làm phim để khiêu khích. Như người
đàn bà bị trói chặt. Bị hành hạ tình dục trong tình trạng bất lực. Bị
nhét những vật dụng vô chỗ kín một cách đau đớn. Con cũng muốn nó xảy ra
vì nó cho con cảm giác mình được thuần phục. Giống như bác sĩ Nhân nói
với con thế”.
“Cái gì”, gã há hốc miệng. “Em nói bác sĩ Nhân hành hạ em như thế”.
“Đúng vậy”.
“Nhưng … nhưng”, gã cũng còn ngờ vực hỏi luôn”Là do em chủ động hay ông ấy”.
“Con chủ động trước. Ông ấy cũng có”.
“Tại sao … Từ lúc nào mà em phát hiện em thích kiểu kỳ cục như vậy ?”.
“Lúc
còn nhỏ. Con không nhớ … Chỉ biết bác sĩ Nhân cũng thích làm vậy. Ông
như đoán hết được tâm lý và sở thích của con nên đáp ứng tất cả”.
Gã
nuốt ực mạnh xuống cổ họng, cố gắng xua đuổi hình ảnh trần truồng của
nó và bác sĩ Nhân đang diễn ra trong trí tưởng tượng của gã.
“Bác sĩ đang liên tưởng tới cảnh đó hay sao ?”, thình lình nó hỏi.
“Trinh, mình không nên đi sâu vào vấn đề này nữa”.
“Bác
sĩ biết đó. Ông ấy cuối cùng cũng chịu cho em cởi quần áo. Ông dọn sạch
các đồ đạc trên bàn, rồi dùng băng keo trói hai tay em lại. Để hai chân
em dang xa. Rồi ông ấy hun em trong tình trạng em bất lực, không thể cọ
quậy được. Bác sĩ Nhân thích vậy lắm”
Gã nhắm đôi mắt lại, cố
đánh lãng giọng kể đều đều của nó. Hình ảnh dục vọng cứ chờn vờn trong
trí gã. Gã thấy nóng trong mình. Gã rùng mình một cái rồi định đưa tay
nhấn chuông bảo cô thư ký vào, ngưng ngay buổi trị liệu này, nhưng bàn
tay gã cứ phân vân chưa dám ấn xuống. Gã cứ như bị nó thôi miên bằng
những lời nói sống động.
“Bác sĩ muốn biết thêm chuyện gì đã xảy ra giữa con và bác sĩ Nhân không ? Hay hôm khác sẽ kể”, nó hỏi một cách thơ ngây.
Gã
mở mắt ra. Nó đã đứng gần cạnh bàn, sát bên gã tự bao giờ. Ngực nó nhô
lên săn chắc, như mời mọc gã. Nó mỉm cười với gã, từ từ cởi luôn cái nút
ở váy. Đoạn nó đưa mấy ngón tay vào lưng váy nhè nhẹ tuột nó xuống. Cặp
mắt thơ ngây của nó dán chặt vào mắt gã như thu hồn.
Bằng một
động tác điệu nghệ, nó thoát nhẹ hai chân ra khỏi váy và đưa hai tay
chóng lên cạnh bàn ra vẻ mời mọc. Lúc này, nó hoàn toàn trần truồng. Gã
chỉ kịp thoáng liếc qua ở bên dưới, nơi có nhúm lông đen tuyền nhỏ nhắn
nằm giữa bẹn.
“Dz…Dung. Em, … em phải ngừng. Không thể làm vậy được”.
“Bác sĩ không thích ngắm sao. Con thường ngắm con trong kính. Đàn ông hay rình con trong lúc con đi tắm”.
“Dung. Tôi xin thẳng thắn với em. Nếu như em không ngừng ngay, tôi sẽ gọi người tới”, gã cố gắng cương quyết.
Nó
hơi nhăn nhó khi nghe gã nói lời từ chối lời kể của nó. Đưa đôi mắt
chớp chớp liếc nhìn gã, nó xoay lưng lại để cho gã thấy cặp mông căng
tròn của đứa con gái mới lớn.
Nó ngồi trở lại ghế, vẫn trần truồng, thản nhiên như một người có mặc quần áo.
“Em mặc quần áo lại đi”, gã nói.
“Con thích để vậy. Con nói hết những điều bác sĩ muốn biết nếu như không bắt con mặc lại quần áo”.
Thật
dễ dàng thôi, gã chỉ cần gật đầu thì gã có thể chiêm ngưỡng một thân
hình khêu gợi của nó bao lâu tùy thích. Nhưng làm vậy, gã có thể sẽ bị
mất bằng hành nghề. Gã thử đánh liều thêm một lát coi sao.
“Em tiếp tục kể về em và bác sĩ Nhân …tôi đồng ý cho em để vậy”, gã gợi ý.
“Bác sĩ đâu tin con. Đâu tin chuyện con và bác sĩ Nhân quan hệ, thì kể làm gì”.
“Em cứ kể đi, rồi tôi xét nghiệm coi điều nào đáng tin. Từ đó tôi có thể tìm hiểu được căn bệnh của em”.
“Căn
bệnh của con bác sĩ Nhân cũng bó tay… Có ai mà thích bị hành hạ như con
phải không bác sĩ … Mà hình như căn bệnh của con làm bác sĩ hứng …
thú”.
“Cái đó không liên quan tới căn bệnh của em”.
“Liên quan
chứ. Con cũng muốn biết đàn ông nào cũng hứng thú nghe chuyện sex, nhất
là chuyện người con gái bị hành hạ tình dục để van xin họ tha thứ chẳng
hạn vì một lỗi lầm viện cớ nào đó ?”.
“Dung, em nên mặc quần áo lại trước. Tôi không thể tập trung nếu cứ như vậy …”
“Bác
sĩ chớ lo chuyện này. Rồi con cũng phải mặc lại áo quần trước khi ra
khỏi văn phòng này, nhưng bác sĩ cũng phải làm tròn bổn phận để trị bệnh
cho con trước”.
“Em kể tiếp đi …”, gã dường như càng lúc càng
hứng thú với câu chuyện của nó, bắt đầu thấy bình thường hơn trước cái
cảnh trần truồng của nó.
“Lúc đó, con nằm xoải trên bàn, giống như
vầy”, vừa nói nó vừa trườn người dài ra ghế. Rồi ông ta rón rén đi khóa
cửa trước khi cởi hết quần áo ra, chỉ chừa lại đôi vớ”.
“Cái gì, bác sĩ Nhân cởi hết quần áo à ?”
“Phải
…Tôi không ngờ ông ấy cũng có thân hình thon gọn. Ông nói nhờ ông chơi
Tennis. Rồi … ông đến và phát vô mông con như thể ông đang đánh Tennis…”
Gã nuốt ực xuống cổ họng, nghe tiếp.
“Con
cảm thấy thích thú khi mông mình đau nhói lên. Bác sĩ Nhân cũng thích
thú ra mặt. Ông vỗ vào ngực con, tuy đau lắm, nhưng con đã từ bị đau
hơn. Con cũng không thèm khóc. Con chỉ muốn được đau đớn hơn”.
Nó bỗng ngừng, liếc nhìn gã. Mắt gã đang lim dim, mường tượng ra cái cảnh nó đang kể.
“Rồi,
ông ấy không đánh nữa, và cởi trói cho con. Ông hun con bằng lưỡi, rồi
bắt con làm kiểu 69 với ông. Con nằm trên. Ông nằm dướ. Thật không ngờ,
lưỡi ông làm sướng như điên. Con ra trước, ông ra sau. Ông ra trong
miệng con … và con nuốt …”
“Ngừng …ngừng”, gã mở mắt ra. “Thật bậy quá … em chỉ nói điều hoàn toàn phi lý”.
“Điều
con nói là sự thật. Không tin bác sĩ hỏi ổng đi”, nó đưa tay phải lên
xoa nắn núm bên trái, tay trái chẹt giữa hai đùi, cọ lên cọ xuống. Mặt
nó đỏ bừng.phải.
“Dung, em hư quá, tôi không biết phải giải quyết với em sao đây”.
“Vậy à, con cứ tưởng bác sĩ thích nghe chuyện sex của con mà… như để tìm ra nguyên nhân căn bệnh”
“Tôi muốn em kể để biết tại sao em có ý tưởng đó thôi”.
“Và bác sĩ cũng muốn biết tại sao con có ý tưởng với bác sĩ nữa”.
“Phải”.\
“Là vì Trinh thích bác sĩ. Chỉ đơn giản vậy. Còn em thì biết bác sĩ muốn em. Vậy thôi…”.
“Cho
tôi nói chuyện với Trinh ?”, gã thở nhanh, dường như hơi bị mất tập
trung. Gã sợ gã không còn kềm chế bản thân được bao lâu nên đánh lãng
sang chuyện khác.
“Nếu bác sĩ làm con giống như bác sĩ Nhân thì may ra Trinh sẽ trở lại”.
“Là làm sao”.
“Ông ấy …. đ…. em!”
“Hả … em nói sao”, gã đứng lên khi nghe nó nói huỵt tẹt ra như vậy. “Tôi đi lấy ly nước. Em cần gì không ?…”, gã ấp úng
Gã phải mạnh dạn tìm cách bước ra khỏi phòng này ngay mặc cho nó kêu gã quay lại.
Phải cách xa nó, để cho gã nguôi ngoay trước đã. Gã nghĩ thầm.
“Nhưng với bác sĩ Nhân không được thỏa mãn. Con muốn bác sĩ”, nó thì thào nói với theo.
Gã phì mạnh một cái cho tỉnh táo. “Tôi sẽ trở lại trong chốc lát. Em cứ ở đây, mặc lại quần áo cho chỉnh tề”.
“Nếu như bác sĩ muốn vậy … thì cũng được”.
Gã
đứng lên, tiến về phía cửa và bước lẽn ra ngoài. Cô thư ký Hoàng nhìn
gã dò xét. Vốn làm việc lâu năm với gã, cô biết chắc là gã không bao giờ
bỏ lại bệnh nhân một mình trong phòng. Cô để ý hành động của gã có vẻ
hơi khác thường.
“Bác sĩ có sao không ? Hình như bác sĩ không khỏe lắm”‘, cô tỏ vẻ quan tâm.
“Không có gì, tôi chỉ khát nước”.
Cô
thư ký Hoàng khẻ lắc đầu rồi chúi đầu vào đóng hồ sơ, không dám hỏi
thêm câu nào. Cô chỉ lấy làm lạ là sao gã không nhấn chuông kêu cô mang
nước vào.
Một lúc sau, gã bước nhẹ vào phòng, để lại cô thư ký vẫn
còn đang thắc mắc vài điều chưa giải thích. Trinh vẫn còn ngồi, trần
truồng với hai tay con mân mê bầu vú. Gò má nó ửng hồng lên hơn trước.
“Con chờ bác sĩ hơi lâu rồi đó. Không sao, đêm nào con cũng chờ không dám ngủ mà”, nó thỏ thẻ.
Gã trở lại ngồi đàng sau cái bàn lớn. “Tôi nhớ là tôi có kêu em mặc lại quần áo mà sao …”
“Con đã không nghe lời bác sĩ à ?”, nó nhoẽn miệng cười và đứng lên.
“Em không cần phải nghe lời, nhưng tôi chỉ khuyên em làm điều nên làm cho cả hai tụi mình thôi”.
“Nếu
vậy thì điều nên làm, bác sĩ phải làm tự lúc nãy rồi. Con nằm dưới, bác
sĩ nằm trên … Xong rồi con mặc lại áo quần, coi như buổi trị liệu hôm
nay kết thúc”, vừa nói nó vừa ưỡn ngực cao lên về phía gã. Gã cố né,
không muốn nhìn trực tiếp.
“Theo như trong phim thì đàn ông thích
kiểu con chó, kiểu đứng, bị trói chặt, hay thử ở chỗ ngay mông? Bác sĩ
thấy sao … dùng miệng cũng được nếu thấy thích…Nuốt luôn”.
“Dung, tại sao em cứ khăng khăng …?”, gã cắt ngang.
“Không ngờ bác sĩ Nhân có xăm mình …”, nó bước tới sát bên bàn gã.
“Có xăm sao ?”, gã giả vờ như không biết, nhưng thật sự biết rõ.
“Gần ở chổ kín có hình chiếc đầu lâu”
Đến
bây giờ gã mớn tin rằng bác sĩ đồng nghiệp của gã đã có gì đó với nó,
vì chỉ có gã và vợ bác sĩ Nhân mới biết cái xăm đó. Cái xăm đó vốn lúc
còn là học sinh, một lần bác sĩ Nhân thất tình nên bất xúc đi xăm đại.
Thì ra, bác sĩ Nhân cũng là một kẻ liều mạng hơn gã nghĩ, dám tiếp xúc
với bệnh nhân như thế.
Đang miên man, gã chợt giật mình khi thấy
nó đang đứng gần gã. Mùi nước hoa cộng mùi da thịt con gái làm gã như
ngây dại. Gã lim dim, khẻ hít hơi.
Trong lúc đó, nó ngồi nhếch
trên mép bàn trong lúc gã ngả người ra sau. Gã vẫn cố lấy bình tĩnh như
một bác sĩ tâm lý thường làm.
“Bác sĩ Nhân có nhiều kinh nghiệm.
Nhưng với bác sĩ , con nghĩ sẽ vui vẻ hơn”, nó thỏ thẻ khêu gợi. “Con
biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sao bác sĩ cứ miễn cưỡng như vậy. Con
biết bác sĩ là người khỏe mạnh, có đòi hỏi bản năng chứ ?”.
“Dung, làm người phải có ranh giới. Em sắp bước sang khu vực không cho phép rồi”.
“Con
biết có giới hạn. Nhưng quyền hạn ở trong tay bác sĩ nếu như bác sĩ
muốn, cứ coi con như con hầu của bác sĩ hay như trong phim, con là nô lệ
của bác sĩ”, cặp mắt nó ranh mãnh đá lông nheo với gã. “Con là nô lệ
của ông đó, nếu ông muốn”.
Nói xong, nó nhích một ních lên bàn, mắt vẫn dán chặt vào ánh mắt gã đang nhìn nó lom lom.
“Bác sĩ đừng ngồi quá xa … xích lại gần chút”.
Mặc
cho có sự cương quyết, mặc cho gã là kẻ đã có vợ, là một người có địa
vị trong xã hội, mặc cho bao nhiêu lần giảng sư đại học đã dặn dò những
học sinh như gã làm sai luật, có thể sẽ bị tước bằng, gã vô tình ngả
người về phía nó như một sự đồng tình.
“Dung, tôi bây giờ không biết phải nói sao với em. Em ngồi trên bàn như vậy, rũi người khác bước vô … không khéo …”
“Bác
sĩ nói như ba con vậy. Có gì phải lo lắng nếu như bác sĩ khóa cửa lại.
Cứ coi như là ba con đi … Dù gì có xảy ra chỉ có con biết, bác sĩ biết.
Mẹ con không hề biết. Đây là bí mật của chúng ta”, vừa nói nó vừa chồm
qua hôn nhẹ lên trán gã ra vẻ thầm kín lắm
Gã hít hơi thật sâu, mắt
nhắm lại. Gã miên man suy nghĩ. Nhưng rồi không biết gã nghĩ , gã thình
lình mở mắt ra và tán vào mặt nó một cái. Cái tát bất thình lình hơi
mạnh làm cho nó ôm lấy mặt, chợt bật khóc.
Gã chợt giật mình, có vẻ hơi hoảng vì biết mình làm sai, quá là sai nữa.
Với một giọng nhỏ nhẹ cất lên từ con bé, “Ba ?” rồi thút thít khóc.
Gã
hơi choáng váng vì hành động quá lố của mình, thừa biết điều này lộ ra,
gã sẽ mất bằng như chơi. Nên gã chỉ dám bước lùi ra phía cửa sổ, đứng
nhìn nó khóc sụt sùi. Trước mắt gã, con bé đang nhắm mắt khóc. Khuôn mặt
nó đầy vẻ sợ sệt, khác hẳn với vẻ lả lơi của nó vừa rồi.
“Ba ?
Làm ơn ba ơi, con không muốn tối nay đâu. Đau lắm”, giọng nó trở nên hổn
hển. “Con không thích ổng. Đừng dùng dây trói … Dạ, dạ … con chịu làm.
Đừng trói con lại. Con sợ ma lắm”, nó la lớn. “Xin đừng. Đau lắm. Con
chịu rồi. Con nghe lời ba rồi. Kiểu nào cũng được. Ba muốn con chổng khu
thì con chổng khu. Đừng đánh con … đừng … đừng”.
Gã thật kinh
ngạc trước những lời nói của nó. Lúc còn ở học đường, gã chưa bao giờ
học qua một lớp giảng nào để chuẩn bị cho trường hợp khủng khiếp này.
“Trinh, trinh !”, gã nói với nó như đánh thức nó lúc đó còn đang ngồi trên bàn. Nhưng nó vẫn ngồi im thin thít.
Cuối cùng thì nó cũng mở mắt ra, nhưng ánh mắt nó vô thần nhìn lơ lơ vào khoảng không gian trống.
“Dạ
…con biết sợ rồi”, bằng một giọng trẻ thơ nó van xin. Gã đứng quan sát
thầm đoán thử con bé đang chống chọi đến cỡ với quá khứ đau thương của
nó.
Thình lình ánh mắt nó sáng quắt lên rồi dịu xuống. Nó chợt
nhìn xuống, phát giác ra một điều nó bèn la lớn: “Trời ơi, nữa rồi”,
hình như là giọng con Trinh đang nói, “Con lại làm gì nữa rồi”.
“Không, không. Em hãy bình tĩnh lại”, gã trấn an nó.
“Quần áo con đâu. Con lại làm nữa rồi phải không?”, tay nó đưa xuống che lấy chỗ ngực và bẹn.
“Vẫn chưa. Chưa gì xảy ra”, gã an ủi nó có phần hơi tiếc nuối.
Không
biết lý do gì, nó đưa hai tay lên bưng mặt khóc. Miệng mếu máo một cái
tên : “Dung ơi, Dung ơi! Dung ở đâu ? Chị tới cứu em đi”.
Thình
lình, mắt nó trợn tròn lên long lanh. Nó bỗng trèo lên bàn, ưỡn người ra
giữa bàn, và giang hai chân ra hai bên cho gã thấy hết. Hai tay nó cứ
vuốt quệt quạt từ trên mặt xuống tới bẹn có vẻ bức xúc lắm. Rồi nó nhìn
chòng chọc vào gã nói:
“Thấy chưa ? Con muốn ba đánh mà, đánh đi …
đánh đi. Ba muốn con giang chân, con giang chân đây. Muốn con dùng
miệng thì con dùng miệng”. Hai tay nó lại lòn xuống giữa hai đùi, rồi nó
rên khẻ theo từng nhịp đưa đẩy của bàn tay. “Ba thích nó chứ gì, thích
con làm vậy mà”, nó đưa má nó về phía gã “Nè, đánh đi. Đánh luôn phía
bên này cho chẳn. Càng mạnh càng tốt”.
“Dung … Dung !”, gã kêu lên. “Dung đó hả”.
“Con là Dung nè ….”
“Cho tôi nói chuyện với Trinh đi”
“Trinh
hả, nó đi rồi. Còn Dung thôi. Ba làm gì thì làm đi. Chỉ có Dung đau đớn
thôi, con Trinh không hề hấn gì. Ba muốn hả, sao không cởi quần áo đi,
mọi lần ba cởi nhanh lắm mà”, nó cười lên ha hả như kẻ điên.
“Tôi muốn nói chuyện với Trinh, kêu Trinh trở lại đi”, gã vẫn một mực, hối hả, gằn giọng.
“Không. Trinh không bao giờ trở lại cho tới khi Dung gánh nợ dùm cho nó.”
“Chứ không phải Trinh thích tôi sao”, gã hỏi đại.
“Nó thương ba nhưng nó cũng ghét ba lắm”.
“Tôi chỉ muốn giúp Trinh, em kêu nó quay lại đi”.
Gã có vẻ hơi cảm thương cho đứa con gái đang bị bệnh nằm trước mặt chịu cảnh đau đớn tinh thần.
Chắc nó khổ sở lắm, gã thầm nghĩ.
“Trinh không cần ai giúp đỡ hết ngoài Dung”
“Dung … Dung giúp được gì. Ba em đã làm gì Dung rồi ?”
“Ba à ?”, mặt nó bỗng tái mét khi nghe tiếng “Ba”. “Ba … ba … con không muốn nhắc tới ổng. Xin bác sĩ giúp con”.
Gã hơi lúng túng và tỏ vẽ khó hiểu, phân vân không biết có nên ngừng ngay buổi trị liệu vì thấy nó có vẻ quá xúc động.
“Em nói em và ba em sao … ổng làm gì”.
“Con thương ba lắm, nhưng con thù ổng lắm”.
Mặt nó bỗng đanh lại. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Gã vẫn còn chưa hiểu rõ ngọn nghành.
“Nếu
cho con chọn, con thà chọn ông, chọn ông hành hạ con … chọn ông hãm
hiếp con … con không muốn về nhà đâu”, nó lại nhắm mắt lại thút thít,
rồi lại nức nở ôm mặt trong tình cảnh thảm hại, kể lể : “Cứ vài đêm một
lần, khoảng 3 giờ khuya là ba thức dậy, vì lúc đó mẹ ngủ say nhất. Giống
như là ác mộng vì con hay mơ màng. Nhưng con thực sự ước đó chỉ là cơn
ác mộng …”
“Em nói sao, em nói ba em lẽn vô phòng em vào lúc 3 giờ ?”, gã hỏi
“Ổng dặn con phải giữ bí mật, nếu không ổng hại tới con, hại luôn mẹ”.
“Vậy là em chịu giữ kín miệng ?”
“Con
sợ lắm. Ba nói chuyện ba làm là chuyện bình thường. Đứa con gái nào lớn
lên cũng đều vậy. Mà phải tỏ ra thích nữa thì mới đúng…”
“Vậy ổng làm những việc cụ thể gì ?”, gã hỏi dồn, cắt ngang câu chuyện của nó.
“Mới
đầu thì chỉ nằm kế, ôm hun. Sau đó, sờ mó. Cởi hết áo quần… Con nhột
lắm nhưng ba nói từ từ quen. Rồi chuyện này tới chuyện kia, ổng bắt làm
đủ thứ, có nhiều đêm con phải thức trắng”, nói xong nó òa ra khóc.
Gã
cũng thụn người xuống, không biết phải hỏi gì thêm. Sau một lúc, nó
bỗng hít một hơi thật sâu vào ***g phổi, nhìn thẳng vào mắt gã, rồi từ
từ đưa bàn chân nhấn xuống cái chuông gần đó. Gã thấy, nhưng chưa kịp
cản nó. Cô thư ký lật đật mở cửa phòng bước vô, nhìn thấy nó đang ngồi
trần truồng trên bàn. Gã cũng thẩn thờ không biết giải thích sao, chỉ
biết ngồi thừ xuống đất ….........